Cuồng Đế Bách Mỹ Duyên

/

Chương 157: Ngọc Nhàn cảm động

Chương 157: Ngọc Nhàn cảm động

Cuồng Đế Bách Mỹ Duyên

7.994 chữ

25-05-2024

Hai người lại quấn quít một hồi lâu, Diệp Phi mới chuẩn bị rời đi dưới sự thúc giục của Tô Ngọc Nhàn, chỉ là tại trước khi đi lại dùng sức ôm lấy nàng, ở bên tai nàng nói khẽ:

- Tỷ tỷ, từ nay về sau ngươi chính là của ta!

Nghe được lời nói hơi có vẻ bá đạo kia, Tô Ngọc Nhàn chẳng những không có chút phản cảm, ngược lại ánh mặt lại có chút mê ly lên, lẩm bẩm nói:

- Ân, tỷ tỷ là của ngươi!

- Là của một mình ta, trừ ta ra, ai cũng không thể đụng vào ngươi!

Diệp Phi lại lặp lại một cách nhấn mạnh, con mắt cũng hướng qua Minh giáo sư đang nằm ngủ ở bên cạnh.

Từ trong ánh mắt của hắn, Tô Ngọc Nhàn hiểu rõ hắn muốn nói điều gì, nhìn qua bộ dạng ghen tuông kia, không khỏi nhẹ giọng cười nói:

- Được rồi, ngươi thật sự là lo lắng thừa thãi, từ mấy năm trước hắn đã không thể làm được chuyện kia rồi, bằng không ngươi cho rằng người ta có thể để cho ngươi thu vào tay dễ dàng như vậy sao? Hơn nữa...

Nói đến đây, trên mặt Tô Ngọc Nhàn lại lộ ra dáng vẻ vô cùng quyến rũ, nói khẽ:

- Ngươi lợi hại như vậy, người ta cũng đã mê luyến rồi, cho dù hắn có thể làm được, người ta cũng sẽ không để hắn đụng vào.

Đây là lần đầu tiên Tô Ngọc Nhàn lộ ra vẻ mặt như vậy trước mặt Diệp Phi, không khỏi khiến cho hắn bùng lên lửa giận, lại muốn cùng nàng nổ ra "chiến tranh" một lần nữa, tuy nhiên nghĩ tới thời gian hai người bọn họ lăn qua lăn lại thật sự là không ngắn, hiện tại cũng đã sắp đến 5 giờ sáng rồi, chỉ sợ một lát nữa Minh giáo sư sẽ tỉnh lại, vì vậy liền lưu luyến không rời mà rời đi nơi này.

Trở lại trong phòng khách, Diệp Phi nằm xuống, tuy rằng một đêm không ngủ, nhưng hắn vẫn là tuyệt đối không biết mệt mỏi, trong đầu không ngừng tự hỏi, làm thế nào mới có thể để cho Minh giáo sư cùng Tô Ngọc Nhàn tách ra, hắn vẫn là một người có ham muốn độc chiếm cực kỳ mạnh mẽ, hiện tại Tô Ngọc Nhàn đã là nữ nhân của hắn, hắn không muốn nàng tiếp tục cùng nam nhân khác ở chung một chỗ, cho dù là Minh giáo sư đã không còn năng lực kia cũng không được.

Thông qua một đêm nói chuyện phiếm, Diệp Phi biết rõ, Minh giáo sư hiện tại đang nghiên cứu một cái dự án khoa học, tuy nhiên bởi vì kinh phí không đủ, chỉ có thể tạm thời ngừng lại, điều này cũng làm cho hắn cực kỳ bực bội, dứt khoát xin nghỉ ở nhà nghỉ ngơi, mà mình hiện giờ không thiếu nhất đúng là tiền, nếu như đầu tư cho cái hạng mục kia của hắn, vậy nhất định có thể giải quyết vị Minh giáo sư này đấy, hắn rõ ràng chính là một người điên cuồng với công việc, nếu như có được tài chính sung túc, hẳn là sẽ ở lại lâu dài trong phòng thí nghiệm rồi, như vậy chẳng phải mình muốn cùng Tô Ngọc Nhàn gặp gỡ khi nào liền tới khi đó, không cần cố kỵ cái gì rồi.

Nghĩ kỹ những điều này, Diệp Phi rốt cuộc không nằm nổi nữa, dứt khoát mặc quần áo tử tế sau đó đứng lên, thời điểm định tiến ra ngoài liền vừa vặn đụng phải Minh giáo sư cũng từ trong phòng ngủ đi ra, đang chuẩn bị đi ra ngoài luyện công buổi sáng.

Đối mặt với Minh giáo sư, Diệp Phi ít nhiều vẫn còn có chút không được tự nhiên đấy, dù sao tối hôm qua ở ngay bên cạnh người ta ân ái với lão bà của người ta lâu như vậy, điều này làm cho trong lòng của hắn đối với Minh giáo thụ có chút áy náy, bất quá cho dù áy náy thế nào, cũng đã nhận định là nữ nhân mình thì hắn tuyệt đối sẽ không nhượng bộ mà trả lại đấy.

Minh giáo sư lại không nghĩ gì nhiều, nhìn thấy Diệp Phi còn sớm như vậy đã thức dậy, trong nội tâm không khỏi càng thêm ưa thích đối với hắn, dù sao thanh niên chịu khó như vậy hiện giờ cũng đã không nhiều lắm.

Dưới sự lôi kéo của Minh giáo sư, Diệp Phi cùng hắn đi xuống lầu, một bên chạy bộ chậm rãi trong tiểu khu một bên tán gẫu, Diệp Phi rất nhanh liền đem vấn đề đối thoại dẫn tới chuyện hạng mục Minh giáo sư đang phụ trách ngày trước kia, vừa nói đến đây, vẻ mặt Minh giáo sư tựu lập tức ảm đạm, thậm chí còn có chút giận dữ.

- Hừ! Những người kia chỉ biết nghiên cứu vài thứ còn không biết gọi là thứ gì, mà hạng mục mang tới lợi ích quốc dân này thì lại nói là kinh phí không đủ, cần phải dừng lại!

Minh giáo sư rõ ràng cực kỳ bất mãn đối với những cầm quyền trong trường học kia.

- Cái kia... bá phụ xem xem đại khái còn cần bao nhiêu kinh phí ah?

Diệp Phi thuận miệng hỏi, hắn biết đại loại là Minh giáo sư phụ trách hạng mục về phương bảo vệ môi trường, nhưng cụ thể là làm cái gì thì hắn cũng không biết, cũng không muốn hỏi nhiều, dù sao cần bao nhiêu tiền mình cho hắn là được, vì nữ nhân mình ưa thích, cho dù tốn nhiều tiền hơn nữa Diệp Phi cũng sẽ không nháy mắt lấy một chút.

- Cái này...

Biểu lộ của Minh giáo sư có chút xấu hổ:

- Lúc trước trường học đưa cho kinh phí khoảng một ngàn vạn, chỉ là hạng mục mới vừa vặn có chút khởi sắc cũng đã dùng hết rồi, ta tính toán một cái, nếu như kiên trì đến khi thành công. Đại khái còn cần tầm khoảng năm ngàn vạn.

Diệp Phi thầm nói:

- Không trách được trường học lại bắt hắn ngừng lại, kinh phí tầm này quả thật là có chút nhiều!

Tuy vậy chút tiền ấy đối với Diệp Phi mà nói, căn bản không tính là cái gì, liền hỏi:

- Vậy các ngươi cũng không lôi kéo được đơn vị tài trợ nào sao?

Minh giáo sư lại nói:

- Chúng ta cũng đã nghĩ qua, chính là, dù sao cũng là đầu tư lớn như vậy, người bình thường căn bản là ra không bỏ ra nổi, mà chúng ta lại không có biện pháp gì, cho nên cũng chỉ có thể tạm thời đình chỉ.

- Là dạng này a, ta cũng xem như nhận thức được một vài người, lát nữa thử giúp ngươi hỏi một chút xem có họ nguyện ý đầu tư hay không.

Diệp Phi khẽ cười nói.

- Thật sao?

Minh giáo sư đầu tiên là sững sờ, sau đó lại lập tức bừng tỉnh nói:

- Đúng đúng đúng, ngươi quen biết Diệp Phi, như vậy thật sự là quá tốt, nếu có Diệp gia hoặc Liễu gia bỏ vốn, đó là một chút vấn đề cũng không có đấy.

Trong nội tâm Diệp Phi cười khổ một hồi, vị Minh giáo sư này thật đúng là một học giả có chút cổ hủ, thậm chí ngay cả chuyện quan hệ, giao tiếp cũng không quá hiểu rõ, một khoản tiền lớn như vậy, chỉ là quen biết liền có thể mượn tới sao? Tuy vậy cũng không có vạch trần, cười nói:

- Được a, bá phụ, ngươi cứ đi trước, ta gọi điện thoại một chút.

Đi đến một chỗ không có người, Diệp Phi bấm số điện thoại của Diệp Ngưng Sương, đem chuyện này nói với nàng một chút, Diệp Ngưng Sương không chút suy nghĩ liền đáp ứng, điều này làm cho Diệp Phi không khỏi có chút cảm động, Diệp Ngưng Sương hiện giờ quả thật là toàn tâm toàn ý đối với chính mình rồi, tuy rằng năm ngàn vạn đối với hắn cũng không tính là gì, nhưng nếu để cho Diệp gia bỗng nhiên bỏ ra nhiều như vậy, cũng là có chút không quá dễ dàng đấy, vậy mà Diệp Ngưng Sương thậm chí ngay cả công dụng cũng không hỏi, liền thuận miệng đáp ứng, điểm này nếu không phải là toàn tâm toàn với chính mình, vậy thật đúng là không dễ dàng làm được.

Tốc độ xử lý của Diệp Ngưng Sương là không thể chê đấy, sau khi Diệp Phi cùng Minh giáo sư luyện công buổi sáng, còn chưa kịp ăn xong bữa sáng, trường học của Minh giáo thụ cũng đã gọi tới, nói hắn biết lập tức đi tới trường học, bởi vì tập đoàn Diệp thị cũng đã đầu tư tài chính cho cái hạng mục kia của hắn, hiện tại muốn lập tức bắt đầu.

Để điện thoại xuống, Minh giáo sư cũng đã gần 5-60 mươi tuổi, lại mừng rỡ y hệt đứa trẻ, lập tức nhảy dựng lên, sau khi tỏ vẻ biết ơn đối với Diệp Phi một chút, liền ngay cả cơm cũng không buồn ăn nữa, vội vàng thu thập một chút rồi rời khỏi nhà.

Trong lúc Minh giáo sư cùng Diệp Phi nói chuyện với nhau, Tô Ngọc Nhàn và Minh Nguyệt Tâm cũng đã biết lần đầu tư này là Diệp Phi giúp đỡ lôi kéo tới đấy, chứng kiến phụ thân cao hứng như vậy, Minh Nguyệt Tâm tự nhiên cũng là rất cao hứng, hơn nữa cũng liền không ngừng hướng Diệp Phi nói lời cảm tạ.

Chỉ có Tô Ngọc Nhàn biết rõ, Diệp Phi làm hết thảy chuyện này cũng là vì nàng, trước đó nàng đã từng nghe Minh giáo sư nói về chuyện này, cũng biết rõ hạng mục này cần bao nhiêu tiền đấy, hiện tại Diệp Phi vì nàng, mà đột nhiên bỏ ra nhiều tiền như vậy, làm cho nội tâm của nàng có chút áy náy nhưng cũng lại là ngọt ngào vô cùng, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phi càng thêm dịu dàng, nếu không phải nữ nhi còn đang ở đây, chỉ sợ cũng sẽ chủ động tiến lên hôn hắn nồng nhiệt rồi.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!